Chương 24. Sao Có Thể Cường Điệu Tới Mức Đấy
“Mình muốn tìm hiểu cậu ta!”
“Lần sau gặp mặt, hẹn cậu ta nói chuyện nhỉ?”
...
“Anh Hứa, cơ hội đang ở trước mắt, hy vọng anh có thể trân trọng...”
“...”
“Người sống cả đời này thường thường sẽ chỉ gặp được một ít quý nhân, một số ít cơ hội, nếu bỏ lỡ anh sẽ hối hận cả đời...”
“...”
“Đây là thời đại lớn, sóng lớn cuồn cuộn. Trong thời đại lớn này, nếu cứ suy nghĩ tầm thường thì cuối cùng sẽ bị đào thải!”
“...”
“Anh muốn cả đời như vậy sao?”
“...”
“Lần đầu tiên gặp anh, tôi nói thật với anh, tôi không có một xu nào và tôi đã lợi dụng xe của “Bếp tích hợp Sâm Nhiên” để đến đây. Nhưng chỉ sau vài ngày, tôi đã kiếm được một chiếc điện thoại di động, một bộ vest, trả một phần nợ nần…Nói đây là năng lực của tôi cũng không ngoa, đương nhiên tôi tin mình cũng có thể giúp anh kiếm tiền...”
“...”
Màn đêm sâu thẳm.
Lý Bân ngồi trong xe sắp xếp lại thông tin khách hàng và thông tin truy cập mà anh ta đã thu thập được sau khi đi cả ngày.
Ngày hôm nay rất hiệu quả, ngay từ đầu anh ta còn ngại gõ cửa, nhưng dần dần anh ta bình tĩnh và tự nhiên hơn, dần dần anh ta có thể nói chuyện với khách hàng về sản phẩm dù họ có trưng ra ánh mắt khác thường và thiếu kiên nhẫn với anh ta.
Dù trông anh ta vẫn còn gập ghềnh nhưng ít nhất anh ta cũng cảm nhận được những thay đổi ở bản thân.
“Anh là một người bán hàng trời sinh, anh thật sự cho rằng hôm đó tôi gặp anh chỉ vì ăn bữa sáng của anh sao?”
“Sao có thể như vậy được? Lần đầu tiên thấy anh, tôi lập tức cảm thấy anh là viên ngọc thô chưa mài, đáng tiếc anh là quản lý net! “
“Tôi thấu hiểu anh, anh tự ti, nhưng tự ti không phải là tật xấu gì, người tự ti thường là người có tâm tư kín đáo! Anh cảm thấy mình bình thường, giống như một khúc gỗ không người hỏi thăm, vậy càng nói rõ một chuyện, chứng tỏ anh cần một ngọn lửa, mà tôi chính là ngọn lửa kia!”
“Anh chỉ cần một cơ hội, đồng thời, anh cũng cần một sân khấu lớn để thể hiện bản thân!”
“...”
Trong đầu anh ta hiện lên những lời Trương Thắng nói với mình. Bây giờ nhớ lại, đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hận không thể chạy thêm mấy tòa nhà nữa.
Anh ta ngẩng đầu lên và nhìn chân trời xa xôi...
Đó là những ngôi sao, chúng lơ lửng trên bầu trời, tỏa ra ánh sao sáng rực rỡ, khiến màn đêm tối tăm không còn quá đơn điệu.
Anh ta nhìn lên phòng bảo vệ.
Trong phòng bảo vệ, Trương Thắng và Hứa Bác Văn nói chuyện xong, hắn tươi cười bước ra ngoài.
Hứa Bác Văn tỏ ra nghi ngờ nhưng cuối cùng cũng cầm lấy danh thiếp của Trương Thắng, gật đầu rồi lắc đầu:
“Trông cậu cứ như một kẻ mưu đồ bán hàng đa cấp. Tôi không biết có nên tin tưởng cậu hay không.”
“Anh Hứa, tôi không đội trời chung với bán hàng đa cấp! Tôi luôn là một công dân tốt, tuân thủ pháp luật!”
Dưới bầu trời đầy sao, giọng nói của Trương Thắng cực kỳ nghiêm túc, nghiêm túc đến mức dường như rất sắc bén.
Hứa Bác Văn mở miệng, dường như không ngờ Trương Thắng lại nghiêm túc như vậy, sau đó trên mặt hiện lên một chút xấu hổ, cuối cùng cũng gật đầu.
Ngay sau khi Trương Thắng lên xe của “Bếp tích hợp Sâm Nhiên”, Hứa Bác Văn trong phòng bảo vệ cầm danh thiếp do dự một lúc, rồi cuối cùng lại chạy ra ngoài.
“Ngày mai hãy đến đơn vị số 3 của tòa nhà số 13 xem thử. Khoảng tám giờ chủ nhà sẽ tới và có thể sử dụng bếp tích hợp của cậu!”
Trương Thắng ngồi trên xe trong nháy mắt nở nụ cười, sau đó gật gật đầu với Hứa Bác Văn:
“Hihi, anh Hứa, đây không phải là đã mở rộng tư duy sao? Ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ để nói chuyện...”
Dưới màn đêm.
Chiếc xe từ từ rời khỏi Hoa Viên Hải Thự.
“Tiểu Lý, hôm nay kinh nghiệm và thành tựu của anh là gì? Còn nữa, ngày mai anh có dự định gì? Tương lai anh có dự định gì?”
“Hả?”
“Con người chúng ta là những động vật kỳ diệu. Hàng ngày chúng ta hấp thụ tất cả các loại thông tin, kể cả thông tin bùng nổ và thông tin rác. Tất cả những gì chúng ta phải làm là phân loại những thông tin này. Đồng thời, chúng ta phải suy ngẫm và học hỏi. Về cơ bản, chúng ta đang dần dần tiến bộ...”
“...”
Lý Bân nghe Trương Thắng nói, theo bản năng gật gật đầu.
Một hạt giống đã được gieo vào lòng anh ta không biết từ lúc nào.
Mơ hồ, dường như anh ta thấy một con đường rộng lớn phía trước, và ở cuối con đường rộng lớn đó có tất cả những gì anh ta mong muốn.
...
Sáng sớm.
Trương Thắng trở lại ký túc xá.
Hắn vốn đã rất mệt mỏi nhưng vẫn lặng lẽ bật máy tính, bấm vào WORD và chậm rãi viết ra cốt truyện hôm nay.
Hai tiếng sau, Trương Thắng xoa xoa cái đầu trướng lên của mình, sau khi truyền chương đến hậu trường thì nằm xuống giường.
“Phá Vỡ Bầu Trời” đã có sáu mươi nghìn từ.
Nhấp vào, đề xuất, bộ sưu tập ...
Mặc dù dữ liệu đã tăng lên nhanh chóng và lọt vào top một trăm sách mới của người mới nhưng tin nhắn ký hợp đồng vẫn không tới.
Sách mới của người mới vẫn có một thời gian im lặng nhất định.
Đây là quy luật của thị trường, Trương Thắng hiểu rất rõ, hắn đã phán đoán cuốn sách đầu tiên của mình có thể phải tiến theo một chặng đường dài.
Trương Thắng nằm trên giường thế nào cũng không ngủ được.
“Chà, không biết tương lai độc giả xem tiểu sử của mình có thể bị trải nghiệm của mình làm cho rơi lệ hay không...”
“Trải nghiệm của mình dựng thành phim cũng không kém gì … ừm … bộ phim Hạnh Phúc Gõ Cửa kia đâu nhỉ …”
“Ôi chao, không được, đó không phải lại phải nổi danh nữa sao? Phải khiêm tốn, phải sống đơn giản, tận hưởng cuộc sống bình thường mới là điều mình nên làm!”
“Bạn học Lâm của mình là một tác giả, hay là giao “Trương Thắng Truyện” tương lai của mình cho cô ấy nhỉ?”
“Vậy làm phim thì thế nào? Mình nhất định sẽ đầu tư làm phim!”
“Hay là mình thành lập một công ty điện ảnh và truyền hình để làm phim của riêng mình nhỉ?”
“Vậy không được, vậy không phải mình lại sẽ nổi danh nữa sao? Phải khiêm tốn, lặng lẽ phát tài, giả vờ phía sau hậu trường mới là con đường tốt nhất nha, sau này lúc đóng phim, mình đi làm khách mời cho vui nhỉ?”
“Chà, may mắn là mình được ban cho một khuôn mặt bình thường. Bằng không lỡ như mình diễn xuất không cẩn thận vô tình trở thành ngôi sao thì sao? Ai biết được...”
“...”
Trương Thắng suy nghĩ thật lâu, càng nghĩ càng thấu tỏ, sau khi lập ra cho mình một kế hoạch cực kỳ “khiêm tốn”, lúc này mới nhắm mắt lại, yên lặng ngủ.
Ngày hôm sau, tin nhắn trên điện thoại di động của Trương Thắng reo lên.
Trương Thắng nhìn tin nhắn, vẻ mặt khiếp sợ!
“Mẹ kiếp! Cô nàng Lâm Hạ này chẳng lẽ thật sự muốn viết tiểu sử cho mình!”
“Cô nàng này có đôi mắt thật tinh tường, biết người như mình nhất định tài hoa hơn người, tiền đồ vô lượng!”
“Ừm, cái này mình phải suy nghĩ lại một chút!”
“Chết tiệt! Quả nhiên người như mình ở trong đám đông mặc kệ thay đổi một gương mặt bình thường như thế nào cũng đặc biệt là hạc đứng giữa bầy gà!”
Sau khi Trương Thắng lo lắng cho bản thân một lúc, hắn đẩy kính lên rồi trả lời tin nhắn Lâm Hạ “Bạn học Lâm, hôm nay có lẽ tôi không rảnh, vậy tối nay cậu đãi tôi một bữa nhé? Chỉ cần cậu có rượu, tôi sẽ có chuyện xưa!”
“Tuy nhiên, nếu cậu, ý tôi là, nếu cậu mời tôi đến nhà cậu ăn tối, tôi chắc chắn sẽ phải từ chối. Suy cho cùng... Cô nam quả nữ như vậy không tốt chút nào. Tôi nghĩ chúng ta cần duy trì mối quan hệ bạn cùng lớp trong sáng nhất!”
“Thật ra tôi cũng là nhà văn, tôi đưa chuyện xưa cho cậu tôi cũng hơi tổn thất!”
“Nhưng ai bảo cậu đã giúp tôi? Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng...”
“Mình chỉ hỏi cậu ta khi nào rảnh thôi!”
“Mình nói muốn mời cậu ta đi ăn tối hồi nào chứ?”
“Người này...”
“Sao có thể cường điệu đến mức ấy?”
Lâm Hạ nhìn thấy một loạt tin nhắn thì mặt đầy vạch đen.